Mới gần đây một bản tin trên CBS News cho biết một em bé mới hai tuổi vừa trở thành người nhỏ nhất từng được nhận vào Mensa, hội những người có chỉ số thông minh (IQ) cao lâu đời nhất trên thế giới. Joseph Harris-Birtill, hai tuổi 182 ngày, đã được công nhận nhờ khả năng trí tuệ vượt trội, mặc dù hầu hết các bé cùng tuổi vẫn đang học hỏi màu sắc và tập đàm phán về bữa ăn nhẹ.
Điều này thực sự khiến chúng ta phải suy nghĩ: điều gì làm nên một trí tuệ siêu phàm, và chúng ta, với tư cách là một xã hội, nên hỗ trợ những trí tuệ ấy như thế nào?
Joseph không chỉ đơn thuần là “đi trước” so với các bạn cùng trang lứa; cậu bé dường như đang ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Hãy thử hình dung mà xem: một đứa trẻ hai tuổi đã có thể đọc trôi chảy trong mười phút liên tục và đếm tới hơn 100, cả xuôi lẫn ngược. Cậu bé còn biết đếm đến mười trong năm ngôn ngữ khác nhau, học bảng chữ cái Hy Lạp, và thậm chí còn mày mò mã Morse cùng bảng tuần hoàn hóa học để mua vui. Trong khi đó, không ít người trưởng thành, sau nhiều năm học ngoại ngữ, có lẽ chỉ nhớ được cách hỏi đường hoặc những câu xã giao cơ bản. Điều này làm nổi bật sự khác biệt lớn về năng lực trí tuệ, và tự nhiên đặt ra câu hỏi: làm thế nào một đứa trẻ lại có thể đạt được những điều phi thường như vậy?
Mẹ của Joseph, bà Rose Harris-Birtill, một nhà giáo có học thức, đã kể lại những mốc phát triển đáng nhớ của con trai mình. Cậu bé lật mình ở năm tuần, nói từ đầu tiên khi bảy tháng, và đọc cuốn sách đầu tiên một cách trọn vẹn ở một tuổi ba phần tư. Những cột mốc đáng nhớ này không chỉ là những kỷ niệm đẹp của gia đình; chúng chính là những bằng chứng rõ ràng về một trí tuệ đang nở rộ, một tâm trí không ngừng tìm kiếm thử thách và khám phá. Chính vì nhận thấy con mình không chỉ giỏi mà còn “ở một nơi nào đó hoàn toàn khác”, cha mẹ của Joseph đã tìm kiếm sự hỗ trợ từ Mensa. Mensa, một tổ chức chỉ kết nạp những người có IQ nằm trong top 2% dân số, đã chấp thuận Joseph dựa trên những bằng chứng về sự phát triển vượt trội của cậu bé, vì rõ ràng, trẻ mới biết đi không thể tham gia các bài kiểm tra IQ theo cách thông thường.
Sự xuất hiện của Joseph trong Mensa không chỉ là một tin tức đáng ghi nhớ; nó còn là một lời nhắc nhở quan trọng về nhu cầu đặc biệt của những đứa trẻ có trí tuệ xuất sắc. Bà Rose Harris-Birtill chia sẻ: “Mọi người đều cần sự kích thích và hiểu biết phù hợp trong suốt cuộc đời, và những người học có năng lực cao có thể bị lu mờ đi những tài năng độc đáo của họ bởi áp lực phải hòa nhập vào những môi trường đơn giản là chưa được thiết kế đúng cách cho họ”. Điều này thực sự là một quan điểm sâu sắc và đáng để chúng ta suy ngẫm. Xã hội chúng ta thường tập trung vào việc hỗ trợ những đứa trẻ gặp khó khăn trong học tập, điều này là vô cùng cần thiết. Tuy nhiên, chúng ta có bỏ quên những đứa trẻ vượt trội, những người cũng cần được “kích thích và hiểu biết phù hợp” để trí tuệ của họ không bị “lu mờ”?
Joseph may mắn có một nhà trẻ tuyệt vời và một giáo viên âm nhạc tài năng luôn khuyến khích cậu bé. Đây là một yếu tố then chốt. Những đứa trẻ có trí tuệ xuất sắc cần những môi trường học tập linh hoạt, những giáo viên có khả năng nhìn nhận và phát triển tiềm năng của họ, và những thử thách phù hợp để họ không cảm thấy buồn chán hay bị giới hạn. Việc Mensa cung cấp một cộng đồng cho những trí tuệ xuất chúng như Joseph cũng là một hình thức hỗ trợ vô cùng giá trị. Đó là một nơi mà những người có cùng năng lực có thể kết nối, chia sẻ và cùng nhau phát triển.
Câu chuyện của Joseph là một lời kêu gọi hành động cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần thay đổi cách suy nghĩ về giáo dục, không chỉ tập trung vào việc “sửa chữa” những điểm yếu mà còn phải “nuôi dưỡng” những điểm mạnh. Chúng ta cần đầu tư vào các chương trình giáo dục đặc biệt, đào tạo giáo viên để nhận biết và hỗ trợ những học sinh có trí tuệ xuất sắc. Hơn hết, chúng ta cần tạo ra một môi trường xã hội nơi sự thông minh được tôn vinh, nơi những “trí tuệ siêu phàm” không bị coi là “khác biệt” mà là những tài sản quý giá cần được khai phá và phát triển.
Joseph Harris-Birtill không cố gắng để trở thành một người đặc biệt; cậu bé đơn giản là vậy. Và chính sự “đặc biệt” tự nhiên này đã mở ra một cuộc trò chuyện quan trọng về cách chúng ta đối xử với những bộ óc xuất chúng trong tương lai. Hy vọng rằng, câu chuyện của Joseph sẽ là động lực để chúng ta xây dựng một thế giới nơi mọi đứa trẻ, dù có năng lực nào, cũng đều nhận được sự hỗ trợ và kích thích cần thiết để phát huy tối đa tiềm năng của mình.
Nguồn: CBS News
